探索

Thanh Niên và tôi: Từ tờ báo tới thư trúng tuyển

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:探索   来源:热点  查看:  评论:0
内容摘要:Chị tên Nguyễn Thị Thu Hiền, đã ngoài 40, là telegram电脑版下载

Chị tên Nguyễn Thị Thu Hiền,ênvàtôiTừtờbáotớithưtrúngtuyểtelegram电脑版下载 đã ngoài 40, là độc giả của báo cũng hơn hai mươi năm có lẻ.

Lời kể kéo chúng tôi về năm 23 tuổi, lúc chị vừa ra trường. Sau 4 tháng thất nghiệp, chút tiền dạy kèm chẳng đủ tiêm thêm cho ngoại vài chai thuốc giảm đau sau xạ trị. Những hồ sơ xin việc cứ gửi đi trong vô vọng. Vài ba bận chị định bụng: "Hay thôi mình về quê?", nhưng thoáng nhìn dáng hình gầy rộc như dò hỏi của ngoại, đột nhiên chẳng thốt nổi nên lời. Ngoại còn cần ở bệnh viện để xạ trị. Về lúc này, đi sao đặng? Thành phố nhộn nhịp quá, những kẻ tỉnh lẻ như hai bà cháu cứ tồn tại chênh vênh, hệt một thứ ngoại lai chưa bị phát hiện.

Chị cứ lay lắt sống giữa bộn bề, dò tìm những đoạn tin tuyển dụng trên mấy tờ báo giấy, ngày qua ngày, chỉ mong đời cho bản thân thêm một cơ hội.

Thanh Niên và Tôi: Từ tờ báo tới thư trúng tuyển - Ảnh 1.

Chị Hiền trong đồng phục ngân hàng - nơi được mẩu tin tuyển dụng của Báo Thanh Niênđưa lối

ẢNH: DO TÁC GIẢ CUNG CẤP

Kịp không?

Đó là một buổi chiều cuối tháng 6.2007. Vừa từ bệnh viện trở về với cặp cà mèn trên tay, chị lang thang vô định trên đường Cách Mạng Tháng Tám, TP.HCM.

Sạp báo cạnh dãy trọ sắp dọn hàng. Vài ba mẩu tin ngắn trên Thanh Niên như được chị cố nhai nuốt từng chữ trong vội vã, trước khi cô chủ sạp kịp nhận ra vị khách chỉ có cái cà mèn trên tay chẳng đủ tiền mua nổi tờ báo đang siết chặt.

Góc trái dưới cùng tờ Thanh Niênlà tin tuyển dụng của Agribank chi nhánh TPHCM. Lòng chị vừa thắp lên hy vọng nhỏ nhoi thì dòng thời hạn liền đập vào mắt đau nhói. Mai là ngày cuối rồi, liệu kịp không? Khi giờ này chị còn đứng ngẩn người dưới chiều tà, và hồ sơ thì chưa chuẩn bị đủ như yêu cầu trên báo.

Tiếng "xin lỗi" vang lên cạnh bên. Chị giật thót quay sang, ngỡ ngàng thấy tờ báo trên tay bị lấy đi dứt khoát. Một cô gái mặc quần áo thể thao, chắc mới chạy bộ về, đang cầm tờ báo - "thứ chứa ước mơ" của chị. Chị khẽ nép sang bên cạnh, mặt lúng túng đỏ bừng, nghĩ mình đang chiếm dụng không gian bán hàng của người khác. Chẳng để chị miên man, cô gái ấy tiếp tục nói, giọng vang như xứ phương nam hào sảng, bảo tờ báo này cô ấy mua, riêng trang tuyển dụng thì tặng lại chị. Đem về nhà đọc cho sáng, trời tối hại mắt.

Tới khi đã trở lại phòng trọ xập xệ, tay chị vẫn mơ màng miết lấy thứ lòng tốt bất ngờ từ người dưng giữa Sài Gòn tấp nập, mắt không hiểu sao chợt ấm. Chị đã thức tới tận 2 giờ sáng để viết vội đơn ứng tuyển, cốt mong số tiền mua báo của cô gái lúc nãy không trở nên vô ích. Có lẽ, đó là cách duy nhất khi ấy chị làm được để đền đáp, dù rằng, cô gái kia chẳng cần hồi báo.

Phép màu có thật...

Sau vòng hồ sơ cùng thi viết cam go vì tỷ lệ chọi cao ngất ngưởng, chị may mắn trúng vào đợt cuối: phỏng vấn. Quãng đường đi được đã quá xa so với suy nghĩ ban đầu, và đến khi đặt chân tới trụ sở, mọi thứ với chị vẫn còn khá ngỡ ngàng, chẳng tin nổi mình có thể làm được như thế.

Mọi thứ sau đấy hệt như một phép màu có thật. Chị đậu vào ngân hàng, có nguồn lương ổn định để lo cho ngoại những đợt xạ trị tiếp theo.

Từ dòng tin tuyển dụng trên BáoThanh Niênmà một người xa lạ tặng trong buổi chiều tà, tới lá thư trúng tuyển ngân hàng mình mơ ước, là chặng đường diệu kỳ mà chị đã đi qua. Mọi thứ như một cơ duyên níu chị ở lại thành phố, dạy chị mở lòng mình trong cuộc cho đi - nhận lại vô vàn lòng tốt của xã hội sau này. Báo Thanh Niêntừ đó trở thành một phương tiện lưu giữ ký ức trong chị về một chiều bảng lảng và cô gái hào sảng phương nam.

Thanh Niên và Tôi: Từ tờ báo tới thư trúng tuyển - Ảnh 1.

 

copyright © 2025 powered by 凿龟数策网   sitemap